Phải nói ngay từ đầu rằng những sự cố xảy ra với các đồng chí binh nhất như thế nào vào những ngày đầu mới nhập ngũ thì chị Nghé cũng bị y như thế, thậm chí còn kinh khủng hơn, hix.
Những ngày đầu đi bộ đội là chuỗi ngày chị Nghé bị stress kinh khủng, khóc suốt ngày. Chiều mẹ đến đón chị thì bao giờ cũng thấy chị đang mặc một bộ quần áo khác bộ buổi sáng (vì trớ, vì tè dầm…), mắt sưng húp (vì khóc nhiều) và nhìn thấy mẹ một cái là òa khóc, rất tủi thân, như kiểu “Sao mẹ nỡ đầy đọa con vào cái doanh trại này, hức”. Mẹ thương chị vô cùng. Tuy nhiên, với lý thuyết đầy mình nên mẹ cương quyết ko thể hiện sự lung lay về tâm lý của mình khi cho chị đi học.
Những ngày đầu đi bộ đội, chị Nghé luôn luôn bám cô, bắt cô bế, dứt khoát không chơi với ai, không tham gia vào hoạt động tập thể nào.
Ngày thứ 3 đi học full time, chị Nghé thậm chí còn bị sốt, 38 độ 3, thế là mẹ phải đón Nghé về. Nghé về nhà là phấn khởi hẳn dù người vẫn nóng như hòn than, đến tối thì chị sốt cao nhất 39 độ 1 và tự lăn ra ngủ vì mệt quá. Sáng hôm sau mẹ cho chị nghỉ học nhưng hai mẹ con vẫn dắt díu nhau ra lớp để xin phép cô và cũng để con đỡ quên không khí lớp.
Mẹ biết đây là cuộc chiến dai dẳng rồi, vấn đề là thời gian thôi, có bạn mất vài buổi, có bạn vài tháng, có bạn thậm chí cả năm, nhưng dù bao lâu thì mẹ vẫn cố gắng động viên Nghé đi lớp để con quen cái không khí, không gian học tập, bởi học tập sẽ là quá trình dài nhất, nó kéo dài suốt cả cuộc đời con cơ mà. Vì thế, binh nhất Nghé của mẹ, con phải cố gắng lên, phải kiên cường lên, và mẹ cũng thế, nhé!